Chiếc xe tuk tuk chở tôi vội vàng lao đi trong hơi lạnh và bóng tối đang còn lẩn khuất trong không gian yên tĩnh để kịp đến Angkor Wat (trong tiếng Khmer có nghĩa là “Thành Phố Đền”) trước bình minh. Khi tôi đến nơi thì rất nhiều người đã có mặt trước khu đền chính chờ đợi thời khắc mặt trời ló dạng. Mặc kệ du khách sốt ruột đứng chờ, mặt trời cứ núp mình trong mây không chịu xuất hiện nhưng rồi cuối cùng chàng cũng đủng đỉnh bò lên lấp ló sau những ngọn tháp của ngôi đền. Bình minh không rực rỡ và ấn tượng như người ta hay thấy trên những tấm bưu thiếp bán đầy ở các di tích ở Campuchia, dù vậy du khách vẫn đồng loạt bấm máy để giữ lại khoảnh khắc đó cho riêng mình.
Tôi cũng không phải ngoại lệ nhưng tôi đứng ở nơi vắng vẻ hơn bởi tôi ngại chỗ đông người. Hết ngắm nghía rồi lại bấm máy cho tới khi ánh nắng đã chiếu rõ mọi vật xung quanh. Đang loay hoay không biết làm sao để chụp một tấm ảnh mình đứng trước đền chính để làm kỷ niệm thì một bác Tây lớn tuổi trông hiền lành và ăn vận lịch thiệp ngỏ lời: “Hay là để bác chụp cho?”
“Dạ. Bác giúp cháu với ạ!” Tôi vui vẻ nhận lời.
Hỏi chuyện thì được biết bác và con trai cũng mới ghé Việt Nam, vừa đi công tác kết hợp với tham quan. Khi biết tôi là người Huế, bác tặc lưỡi nói: “Tiếc quá! Khi phải chọn giữa Huế và Hội An, hai cha con bác đã chọn Hội An…” Bác cũng tâm sự là bác thấy phố cổ Hội An du lịch hóa mạnh quá. Tôi đoán là bác tìm kiếm thứ khác. Có thể là cuộc sống bình dị hằng ngày của người dân địa phương chứ không phải là những nhà hàng và tiệm may mọc san sát nhau.
“Sao cháu lại đi một mình?”
“Dạ, bạn bè cháu bận đi làm hết bác ạ.”
Hai bác cháu đang nói chuyện thì người con trai bước đến. Chàng ta cao ngất, dáng vẻ hiền hiền và có chút rụt rè. Em nhỏ hơn tôi một tuổi. Nắng lên cao dần khi hai cha con bác Alan và tôi bắt đầu đi xem từng ngọn tháp và trường lang trong Angkor Wat. Chàng trai ngắm nghía từng chi tiết trên di tích với con mắt tò mò và thán phục. Niềm hứng thú và đam mê của David bắt đầu truyền cả sang tôi. Chưa bao giờ tôi xăm soi di tích lịch sử nào kỹ như ngôi đền này. Đi cùng người bạn mới quen say mê lịch sử này khiến cho chuyến thăm Thành Phố Đền thú vị và đáng quý vô cùng.
Thời gian cứ vun vút trôi qua và trời mỗi lúc một nắng gay gắt hơn. Trước khi ra về, David giúp tôi chụp một tấm hình kỷ niệm ở lối đi chính dẫn ra khỏi khu đền. Tôi xem ảnh em chụp xong thì ôm bụng cười rồi nói: “Trời ơi, sao trong ảnh em chụp chị thấp thế này? Em phải hạ thấp mình xuống một chút chứ…” Tôi vừa buồn cười vừa ấm ức trong bụng. Chẳng phải ai cũng biết là khi chụp người thấp hơn mình thì người chụp phải hạ thấp mình xuống để người trong ảnh trông có vẻ cao hơn đôi chút à?
Em ra vẻ biết lỗi rồi xin chụp lại. Cái dáng chân quỳ chân chống của em khi chụp ảnh khiến tôi nhớ đến hình ảnh mấy chàng trai cầu hôn bạn gái mình ở phương Tây. Tôi phì cười.
Chúng tôi chia tay, ai nấy bước về chiếc xe tuk tuk đang đợi mình. Xe tuk tuk chở tôi vừa lăn bánh vài vòng thì có chiếc tuk tuk khác tiến lại gần, ra hiệu cho xe tôi dừng lại. “Sao thế nhỉ?” Tôi ngạc nhiên trong vài giây rồi tôi nhận ra ngay hai người đàn ông ở xe bên kia. Bác Alan bước xuống xe và tiến lại gần xe tôi lúc này đã dừng hẳn. Bác vừa đưa tấm danh thiếp về phía tôi vừa bảo: “Hai cha con bác thấy cháu đi một mình nên muốn mời cháu dùng bữa tối cùng nếu cháu thấy tiện. Đây là danh thiếp của bác. Cháu chọn ngày giờ và email cho bác nhé.”
Tôi nhìn tấm danh thiếp rồi trầm trồ: “Ôi, bác dạy ở Đại học Harvard ạ? Tuyệt quá! Dạ, cháu sẽ sắp xếp thời gian rồi email cho bác ạ.”
Bác gật đầu mỉm cười và bảo: “David cũng dạy ở trường này đấy. Hẹn gặp lại cháu.”
Về tới khách sạn, việc đầu tiên tôi làm là nằm vật ra giường và bắt đầu email cho bác Alan hẹn giờ ăn tối. Trong lúc chờ đợi bác trả lời, tôi mượn xe đạp và cùng Sraymom – cô bé nhân viên khách sạn tôi mới quen đi lòng vòng để ngắm thành phố Siem Reap. Sraymom từ tỉnh khác tới đây làm việc nên em đi chơi cùng tôi cũng là để biết thêm về thành phố luôn. Những ngày ở đó, lúc thì em đạp xe cùng tôi thăm bảo tàng, đi chợ, khi thì hai chị em thuê tuk tuk đi thăm hồ nước ngọt lớn nhất ở đó. Tôi yêu quý Sraymom bởi em hồn nhiên và tốt bụng. Còn nhớ ngày đầu tiên tôi đến Siem Reap, lúc đó trời đã về khuya mà tôi chưa kịp ăn tối nên đói lả người. Tôi xuống quầy lễ tân hỏi đường đi kiếm quán ăn thì Sraymom bảo em cũng chuẩn bị tan ca nên sẽ đưa tôi đi. Chở tôi trên chiếc xe đạp lọc cọc, em vui vẻ cười nói như một con chim sáo nhỏ.
Rồi ngày hẹn với hai cha con bác Alan cũng đến. Xe tuk tuk chở tôi đến khách sạn nơi hai cha con bác đang ở. Đó là khu nghỉ dưỡng 5 sao có lối kiến trúc bản địa. Hai cha con bác Alan và tôi ngồi ăn tối dưới mái hiên nhìn ra một khu vườn nhỏ. Tôi kể bác nghe tôi đã đi những đâu và nếm món gì mấy ngày qua. Đoạn tôi kể chuyện tôi ăn dế chiên ngoài phố thì bác Alan tròn mắt kinh ngạc. May mà tôi không kể chuyện hồi nhỏ tôi ăn ve ve non chiên đấy. Cả chuyện tôi từng ăn trứng vịt lộn nữa. Nếu không thì chắc hai cha con bác ấy bỏ chạy mất dép.
Sau bữa tối, bác Alan kiếu về phòng trước vì phải chuẩn bị tài liệu cho buổi hội thảo ở Thành phố Hồ Chí Minh mấy ngày sau. Chỉ còn lại tôi và David. Chúng tôi bắt đầu nó chuyện về sở thích chụp ảnh và tôi cho David xem ảnh tôi chụp. David có vẻ thích thú lắm. Trời chưa về khuya mà những câu chuyện đã cạn dần. Tôi từ giã ra về. Em tiễn tôi tận cổng và có ý muốn cùng tôi đứng đợi xe tuk tuk tới đón tôi nhưng tôi từ chối…
Bạn thân mến! Nếu đây là một câu chuyện tình yêu trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đó thì chắc nó sẽ không dừng lại ở đó mà sẽ phát triển kiểu thế này: Cô gái về Huế còn chàng trai theo cha trở lại Boston. Cuộc tao ngộ ngỡ đâu chỉ dừng ở đó nhưng cảm ơn số phận đẩy đưa, họ lại gặp nhau lần nữa và lần này là trên đất Mỹ. Lúc ấy, David đi New York công tác. Anh chàng tình cờ đi bộ ngang qua một phòng trưng bày ở Brooklyn. Ở đó, người ta đang có một cuộc triển lãm ảnh Đông Nam Á. Anh mê mẩn ngắm hình ảnh đứa trẻ con ngồi trước một ngôi đền Angkor trong khi mẹ em đang quét rác. Tác giả không phải là một nhiếp ảnh gia người Campuchia mà lại là một cái tên Việt nghe rất quen. Rồi hình ảnh về chị gái nhỏ nhắn David gặp ở Angkor Wat quay về và anh chàng băn khoăn không biết giờ chị thế nào rồi. David nhìn tấm biển quảng cáo thấy có thông báo về cuộc nói chuyện thân mật với nhiếp ảnh gia vào tối hôm đó. Chỉ một buổi duy nhất. Sau bữa ăn tối vội vàng, David quay lại phòng trưng bày. Khách đã đến khá đông và ở một góc phòng nơi có cửa sổ nhìn xuống đường phố New York nhộn nhịp, David đã gặp lại ánh mắt quen thuộc ngày ấy. David như thấy hình ảnh nữ thần Apsara mà anh đã từng chiêm ngưỡng trên những bức tường ở Angkor Wat đang nhảy múa trong đáy mắt người phụ nữ trẻ. Cô mỉm cười nhìn anh. Cô nhận ra anh ngay, anh chàng có đôi mắt rất hiền và kiểu cười vẫn bẽn lẽn như ngày nào. Thế là hai năm sau, dưới bóng những đền đài cổ đã phủ màu thời gian, David quỳ xuống đúng nơi mà chàng đã từng chụp ảnh cho cô gái 5 năm trước, đeo vào ngón tay thon gầy của cô chiếc nhẫn cưới khi mặt trời đang khe khẽ nhướn mình lên đằng sau những đỉnh tháp của ngôi đền thiêng Angkor Wat.
Đó chỉ là câu chuyện được dệt nên bởi trí tưởng tượng thôi! Thật ra, tôi biết có những cơ duyên đến làm thay đổi cuộc đời con người ta khiến nó ngoặc sang một lối khác nhưng cũng có những cơ duyên chỉ chợt đến trong phút chốc rồi vụt qua như một cơn gió mát mùa hè rồi lặng mất. Tôi nghĩ chuyện gặp gỡ hai cha con bác Alan cũng thế. Dù sau này tôi và David có email qua lại nhưng lâu dần ai nấy trở về với cuộc sống thực tại của mình và hiếm khi còn nhắc đến cuộc gặp ngắn ngủi đó nữa. Tuy vậy, lâu lâu tình cờ lần giở lại những tấm ảnh cũ tôi chụp ở Siem Reap năm ấy, tôi lại mỉm cười. Tất cả chỉ là một kỷ niệm đẹp – một giọt nắng lấp lánh mà tôi may mắn nhặt nhạnh được trong một chuyến lang thang đây đó một mình ở Thành Phố Đền cổ kính Angkor Wat.
Siem Reap, Campuchia
Tháng 6 năm 2011